Khi cho đi niềm vui, bạn nhận lại nhiều hơn thế?
Nằm trong chuỗi hoạt động xung kích vì an sinh xã hội, trong năm học này, Ban chấp hành Chi Đoàn giáo viên được sự cho định hướng và hỗ trợ của Ban Thường vụ Quận Đoàn, Chi ủy – Ban giám hiệu, đã thành lập Đội hình công tác xã hội nhằm đưa hoạt đồng tình nguyện đi vào bài bản và tổ chức định kì hơn.

Đội ngũ chi đoàn giáo viên giao lưu với các em lớp tình thương Hòa Hảo
Trong không khí toàn dân nô nức đưa trẻ đến trường, đâu đó quanh ta vẫn còn những hoàn cảnh khó khăn trong việc tìm đến con chữ, những bộ đồng phục tinh tươm, những trang vở trắng còn thơm mùi giấy mới có lẽ còn là điều xa xỉ với các em nhỏ ở Lớp học tình thương Hòa Hảo, Quận Tân Phú.
Dưới cơn mưa chiều nặng hạt trong những ngày đầu năm học mới, đội hình công tác xã hội chúng tôi đến thăm căn nhà nhỏ tạm bợ được chú Hùng thuê bao năm qua để dạy chữ cho trẻ em lao động nghèo khu phố. Cái cảm giác bước vào căn nhà chỉ hơn 40m2 mà cơ man nào là sách, là vở, là bảng, là những ánh mắt trẻ thơ cùng những bộ quần áo nhàu nhĩ, đôi dép nhựa cũng chẳng được lành lặn. Có cái gì đó rất thương, dù vật chất chưa đủ đầy nhưng lòng người thì vô cùng chan chứa. Hằng ngày chú cùng vợ chuẩn bị cơm chay cho tụi nhỏ từ 4 giờ chiều, sau khi ăn xong thì lại kê lại bàn để học đến 7 giờ tối. Để có kinh phí duy trì hoạt động của lớp học, gia đình chú mở một quán cà phê nhỏ, mọi lợi nhuận ít ỏi thu được chú dùng vào việc dạy chữ cho tụi nhỏ. Người đàn ông tuổi lục tuần ấy luôn trăn trở vì tụi nhỏ, mai này ông không còn, ai sẽ lo cho chúng đây?

Phát quà tặng cho các em mồ côi và khó khăn
Hiểu được những khó khăn của lớp học, chúng tôi đã sử dụng nguồn kinh phí trích từ Công trình thanh niên – Chú heo nghĩa tình để trang bị cho lớp học 10 chiếc ghế nhựa, 20 quyển tập vẽ và 140 phần quà bánh. Tuy giá trị vật chất không đáng là bao so với những khó khăn và thiếu thốn mà các bạn nhỏ ở đây, nhất là chú Hùng đang trải qua nhưng cái chúng tôi mong muốn mang lại là giá trị tinh thần không chỉ cho các em mà còn cho cả chúng tôi. Bởi lẽ trong chúng tôi, có những bạn vẫn còn bộn bề lo toan cuộc sống, gác lại những nỗi lo lắng bên ngoài xã hội, chúng tôi đã đến đây bằng tất cả tấm lòng yêu thương con người và điều chúng tôi nhận lại đó là những câu chào lễ phép, những cái khoanh tay cảm ơn của tụi nhỏ. Chúng tôi cảm thấy ngạc nhiên vì điều đó, hóa ra tụi nhỏ dù còn hạn chế về con chữ nhưng nhân cách đạo đức đã được giáo dục một cách khoa học. Bài học chúng tôi nhận được là nếu như giá trị đồng tiền nằm ở cách tiêu thì giá trị con người nằm ở cách yêu và cách sống!

Rời căn nhà nhỏ ộp ẹp, nhớp nháp sau cơn mưa nặng hạt, lòng chúng tôi đâu đó vẫn trĩu nặng âu lo. Những mảnh đời ấy liệu có còn tiếp tục nuôi dưỡng ước mơ đến trường hay lại vật lộn mưu sinh kiếm sống? Liệu những tâm hồn non nớt ngây thơ ấy có bị phai nhạt theo thời gian giữa dòng đời với những cám dỗ từ vật chất? Liệu có còn những ông bụt, bà tiên như cô chú Hùng giữa đời thường để chăm lo cho các em, những bài học đạo đức có còn ê a dưới mái nhà đơn sơ, tạm bợ ấy? Thôi thì “cuộc đời này vốn dĩ không công bằng, không ai chọn cửa mà sinh, chỉ mong các con lớn lên có đủ nhận thức, hiểu được giá trị lao động và học tập, hãy sống vì tất cả tình yêu thương của cô chú, thầy cô, các anh chị tình nguyện viên – những người dưng nước lã – hãy luôn nhớ rằng: Chỉ có học mới làm thay đổi cuộc đời của chính mình”.
